city_hall

Official websites use .boston.gov

A .boston.gov website belongs to an official government organization in the City of Boston.

lock

Secure .gov websites use HTTPS

A lock or https:// means you've safely connected to the .gov website. Share sensitive information only on official, secure websites.

  • Boston immigrants are sharing their personal stories and cultural heritage through storytelling and the arts.

    Hear their stories

My Nguyen

Storyteller

My is a junior at the Boston International Newcomers Academy. She is originally from Vietnam and moved to Dorchester with her mother when she was 13. After high school, My would like to attend art school to become an illustrator.

My shared her story during "Suitcase Stories: Reflections from the School Year."

Learn about My's Story

By My Nguyen

I was 13 years old when my mom told us we would move to the U.S. I was surprised because she told me many times before, but this time, it was true. We joined my aunt, who already lived here many years, and she told me we would have many opportunities in the U.S. She also told me moving here was my mother’s plan; she wanted this since she was pregnant with me, so my whole life I knew I would move someday.

When I arrived in the U.S., language was my biggest challenge. The first year in school, I only drew in class and I quickly lost motivation to go to school. I asked my mom if we could go back to Vietnam, but she said, “No, we waited so long to come here, 13 years.” Sometimes, I went to school but stopped outside the building and decided to go home. If you saw my grades and attendance in middle school, you could tell I didn’t like school. Sometimes I thought to myself, “This month I haven’t skipped school, so maybe today I will.” I ended up not going to school or going in late for 19 days. My mom works at night and would be asleep when I got home. And when my teacher asked me where I was, I’d say I was sick. It was true because I was homesick for Vietnam.

My behavior was really different in Vietnam. I only missed school when I was really sick and only had to study for four hours a day. In Boston I have to study for more than six hours.

In Vietnam, I would bike for 15 minutes and it was so fun. After school, my friends and I would bike down the street where people would be pushing food carts throughout the small city. We would buy street food and sit at tables outside and eat. It’s a lot more friendly and safe. Here in the U.S., you sit inside a restaurant and eat and you feel a little bit lonely inside. I miss my favorite Vietnamese street food. It’s difficult to find here but I do enjoy bubble tea.

By the time I got to high school, I didn’t miss school like before because I made Vietnamese friends. The first two years of school, I felt uncomfortable speaking English because I didn’t understand what people were asking me. However, I could talk to my friends during breakfast and lunch and it gave me the energy to study all day. I participated more and made new friends from other countries like Bangladesh and Haiti.

When the pandemic hit, I suddenly felt like I was back in the first day of school in the U.S. Virtual learning made it difficult for me to communicate and participate. In class, nobody participated and all the cameras were off. I wasn’t seeing my classmates and we weren't connecting like we would in-person. I would only ask them what they had for lunch.

When I heard someone I know was positive for COVID, I got really scared. I went to the doctor for a COVID test and it was negative but, the doctor said I needed to be quarantined in my house for two weeks. I asked what I could do and the doctor said I could drink water. Before, I only drank one bottle a day but I started drinking so much water. Every night, I’d worry I’d give COVID to my neighbors. They are elderly and older than 70 years old.

Sometimes when I got a cold, I was really scared someone would take me away from my mom. What if I can’t quarantine near my mom and can’t go back home? I don't want to be separated from my mom because she's nice and doesn’t yell at me. My favorite things to do with her is take photographs and paint.

About two years ago, I really got into painting but because I learned so much in school, I didn’t have time. During the pandemic, I had a lot of time. But I can only paint when I’m happy, and I was really stressed because of the pandemic so I couldn’t even paint.

Things got better when I entered 11th grade. I still have to do online learning but there is less stress and I’ve started thinking about my future. I'd like to go to Rhode Island School of Design and be an illustrator. I want to learn in person again because when I see my friends working hard and being successful, I want to be like them.

Tác giả: My Nguyễn

Tôi mới 13 tuổi khi mẹ nói với chúng tôi rằng gia đình chúng tôi sẽ chuyển đến Mỹ. Tôi đã vô cùng kinh ngạc mặc dù  tôi đã nghe mẹ nói về điều này nhiều lần trước đó, nhưng lần này lại là sự thật. Chúng tôi sang đó và đoàn tụ với dì của tôi. Dì ấy đã sống ở Mỹ nhiều năm và dì ấy nói với tôi rằng ở xứ sở ấy có rất nhiều cơ hội cho chúng tôi. Dì cũng nói rằng mẹ tôi đã lên kế hoạch để chuyển tới đây. Mẹ đã mong muốn sang Mỹ ngay từ khi mang thai tôi, vậy nên từ lúc lọt lòng mẹ, tôi đã biết rằng một ngày nào đó mình sẽ rời đi. 

Khi đặt chân đến Mỹ, rào cản lớn nhất với tôi chính là ngôn ngữ. Năm đầu tiên đi học, tôi chỉ ngồi vẽ vời trong lớp và chẳng mấy chốc đã không còn động lực nào để đến trường. Tôi đã hỏi mẹ rằng liệu chúng tôi có thể quay về Việt Nam không, nhưng mẹ đáp: “Không, mẹ con mình đã chờ đợi suốt 13 năm để tới được đây đó”. Đôi lúc, tôi có tới trường nhưng lại đứng ngoài và rốt cuộc là quyết định về nhà. Nếu nhìn thấy bảng điểm và bảng đánh giá chuyên cần ở trường cấp hai của tôi, hẳn là bạn sẽ nghĩ tôi ghét trường học lắm. Đôi khi tôi tự nhủ rằng: “Tháng này mình chưa bùng buổi học nào, nên chắc hôm nay nghỉ đi”. Cuối cùng thì tôi đã có tới 19 buổi trốn học hoặc đi học muộn. Mẹ tôi làm việc vào ban đêm và lúc tôi về nhà thì mẹ đang ngủ rồi. Mỗi khi thầy cô hỏi tôi đã đi đâu, tôi chỉ nói rằng mình bị ốm. Đó là sự thật, tôi mệt mỏi vì nhớ Việt Nam.

Hồi còn ở Việt Nam, tôi cư xử rất khác. Tôi chỉ nghỉ học nếu quá ốm và chỉ phải học bốn tiếng mỗi ngày. Nhưng ở Boston thì tôi phải học tới hơn sáu tiếng. 

Ở Việt Nam, tôi chỉ mất 15 phút đạp xe tới trường và còn rất vui. Sau giờ học, tôi và các bạn lại đạp xe xuống phố, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng những người bán hàng đang đẩy xe đồ ăn khắp thành phố nhỏ. Chúng tôi mua đồ ăn đường phố và ngồi ăn ngay ở bàn bên ngoài. Nơi ấy thân thiện và an toàn hơn nhiều. Còn ở Mỹ, ta ngồi ăn trong nhà hàng mà trong lòng luôn thấy cô đơn. Tôi nhớ những món ăn đường phố Việt Nam khoái khẩu. Khó có thể tìm thấy những món ăn đó ở đây nhưng tôi khá là thích trà sữa.

Đến khi vào trường trung học, tôi không bùng học như trước nữa vì tôi đã quen được nhiều người bạn Việt Nam. Trong suốt hai năm đầu ở trường trung học, tôi rất ngại nói tiếng Anh vì tôi không hiểu mọi người đang hỏi gì cả. Tuy nhiên, tôi có thể trò chuyện với bạn bè khi ăn sáng và ăn trưa. Nhờ thế mà tôi có năng lượng để học tập cả ngày. Tôi đã hòa đồng hơn và biết thêm được nhiều người bạn mới từ các nước khác như Bangladesh và Haiti. 

Khi đại dịch xảy ra, tôi chợt cảm thấy như mình lại quay trở về ngày đầu đi học ở Mỹ. Vì học trực tuyến nên tôi cảm thấy rất khó để giao tiếp và tập trung. Ở lớp, chẳng ai chú tâm cả và camera đều tắt hết. Tôi không nhìn thấy các bạn cùng lớp và chúng tôi cũng chẳng tương tác với nhau như khi gặp mặt trực tiếp. Tôi chỉ hỏi xem họ ăn gì vào bữa trưa. 

Khi biết người quen của mình dương tính với COVID, tôi đã vô cùng sợ hãi. Tôi đã tới chỗ bác sĩ để xét nghiệm COVID và nhận kết quả âm tính, nhưng bác sĩ nói rằng tôi vẫn cần tự cách ly ở nhà trong hai tuần. Tôi hỏi bác sĩ xem mình có thể làm gì và bác sĩ nói rằng tôi nên uống nước. Trước đây, tôi chỉ uống một chai nước mỗi ngày nhưng kể từ đó, tôi bắt đầu uống rất nhiều nước. Đêm nào tôi cũng lo là tôi có thể làm lây nhiễm COVID cho hàng xóm của mình. Họ đều đã già cả và hơn 70 tuổi rồi.

Thỉnh thoảng khi bị cảm lạnh, tôi lại rất sợ sẽ có người đến đưa tôi đi, và tôi phải rời xa mẹ. Lỡ như tôi không được cách ly ở gần mẹ và không được về nhà thì sao? Tôi không muốn xa mẹ vì mẹ rất tốt và không quát mắng tôi. Tôi rất thích chụp ảnh và vẽ cùng mẹ.

Khoảng hai năm trước, tôi đã rất thích vẽ, nhưng vì bài vở ở trường quá nhiều mà tôi chẳng còn thời gian nữa. Trong thời gian đại dịch hoành hành, tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Nhưng tôi chỉ có thể vẽ khi cảm thấy vui thôi, mà dịch bệnh khiến tôi căng thẳng quá nên tôi thậm chí còn chẳng vẽ được.

 Mọi thứ bắt đầu ổn hơn khi tôi vào lớp 11. Tôi vẫn phải học trực tuyến nhưng đã bớt căng thẳng hơn và tôi cũng đã bắt đầu suy tính cho tương lai của mình. Tôi muốn theo học ở Trường Thiết Kế Rhode Island và trở thành người vẽ tranh minh họa. Tôi muốn được đi học trực tiếp trở lại vì khi thấy bạn bè mình học hành chăm chỉ và đạt thành tích tốt, tôi sẽ cố gắng noi gương họ.

作者:My Nguyen

當我的母親在我 13 嵗時告訴我們要搬到美國去時,我感到很驚訝,因為她以前曾 多次這樣説,但這次卻是真的。我們去與已經在這裡生活了多年的姑媽到了一起,她告訴 我,我們在美國會有很多機會。她還告訴我搬到這裡是我母親的計劃;她從懷了我開始就 有這個願望,所以我從小就知道我們有一天會搬走。

當我到達美國時,語言對我是最大的挑戰。在學校的第一年,我只是在課堂上畫 畫,我很快就失去了上學的動力。我問媽媽我們是否可以搬回越南,但她說,「不行,我 們等了這麼久才來到這裡,我們等了 13 年了。」有時,我去上學,但在學校大樓外停下 來,決定回家。如果你看到我初中的成績單和考勤表,你就會知道我不喜歡上學。有時我 心裡想:「這個月我還沒有逃學,所以也許今天我可以逃學。」我最終有 19 天沒有去上 學或遲到。我的媽媽上夜班,我到家時她已經睡覺了。當我的老師問我在哪裡時,我會說 我生病了。這是真的,因為我得了思鄉病。

我在越南的表現真得很不同。我只有在真得生病時才會缺課,在那裏每天只需要學習四小時。在波士頓,我每天必須學習六個多小時。

在越南,我會騎 15 分鐘的自行車,這很有趣。放學後,我和我的朋友會在街上騎 自行車,小城的街上會有人四處推著食品車叫賣。我們會買街頭食品,坐在戶外的桌子上 吃。那裏的人更加友好,也很安全。在美國,你要坐在餐館裡吃飯,內心會感到有點孤 獨。我想念我喜愛的越南街頭食品。在這裡很難找到,但我真得很喜歡泡泡茶。

 到了高中,我已經不再像以前那樣曠課了,因為我結交了越南朋友。在學校的頭兩年,我不願講英語,因為我聽不懂別人在問我什麼。但我能在早餐和午餐時與我的朋友聊天,這讓我有精力堅持一整天的學習。我參加了更多的活動,結交了來自孟加拉國和海地等其他國家的新朋友。

疫情到來時,我突然感到又回到了來美國上學的第一天。虛擬學習讓我很難與人交流和參與。在課堂上,沒有人參與,所有的攝像機都關了。我看不到我的同學,我們也不像見面時那樣交往。我只會問他們午餐吃了什麼。

當我聽說我的熟人新冠病毒檢測陽性時,我真得很害怕。我到醫院接受了新冠病毒 檢測,結果是陰性,但醫生說我需要在家隔離兩週。我問我能做什麼,醫生說我可以喝 水。以前我每天只喝一瓶水,但我開始喝很多的水。每天晚上,我都擔心我會把新冠病毒 傳給我的鄰居。他們是 70 多歲的老人。

 有時我患感冒,我真得很害怕有人會把我從媽媽身邊帶走。如果我不能在媽媽身邊隔離並且不能回家,該怎麼辦?我不想和媽媽分開,因為她很好,不會對我大喊大叫。我最喜歡和她一起做的事情是拍照和畫畫。

大約兩年前,我真得開始畫畫了,但因為我在學校要學很多課程,所以我沒有時間。疫情期間,我有很多時間。但我只有在開心的時候才能畫畫,因為疫情我真得很緊張,所以我甚至不能畫畫。

當我升入 11 年級時,情況有所好轉。我仍然需要在網上學習,但壓力較小,我開 始考慮自己的未來。我想去羅德島設計學院學習,成爲一名插畫師。我想重新到學校學 習,因為我看到我的朋友努力學習並取得成功時,我願意像他們一樣。

Back to top